Hậu thổ xuân kì tự chương

| Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Tự chương

Giữa chính ngọ nắng hè chói chang, người trong thôn cũng sẽ ở nhà nghỉ trưa, theo lý bờ Bích Hồ hẳn là không có nửa người qua lại, nhưng hôm nay lại xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ.
Đáy Bích Hồ  là bùn cát, mọc không ít rong bèo, hơn nữa đáy hồ cao thấp không đều, cực dễ dàng vì nhất thời xem nhẹ mà chết đuối, hầu hết người lớn đều sẽ nghiêm cấm tiểu hài tử một mình đến Bích Hồ nghịch nước.
Nam hài nhúng nhúng chân vào nước bên bờ hồ, thử độ ấm, một phen nhún người nhảy xuống, trong nháy mắt khi hắn nhảy vào hồ, vừa lúc đó thổ thần đi qua liền thấy được tương lai của nam hài.

Cho nên khi đứa bé trai kia không giãy dụa biến mất ở dưới mặt nước, thổ thần La Dật bước đến Bích Hồ, một tay đem nam hài vớt lên, ném về phía bờ, trực tiếp nện vào bãi cỏ.
“Muốn chết a!” Hài tử kia tương lai có thiên mệnh trọng yếu, không thể chết yểu như thế, về phần thiên mệnh thế nào, y chỉ có thể xem được một phần, để biết vận mệnh một người ra sao là chuyện vượt ra khỏi phạm vi năng lực của thổ thần y.
Nguyên tưởng rằng nam hài nhiều nhất mười tuổi sau khi trải qua  một hồi đại nạn sinh tử  sẽ khóc đến chết đi sống lại, ít nhất cũng sẽ phát run hoặc sắc mặt tái nhợt, thế mà hài tử trước mắt lại chỉ trừng mắt quan sát, nhìn y không chớp mắt.
Nga! La Dật đã quên y hiện giờ đang đứng trên mặt nước.
Quỷ dị thì đúng là có quỷ dị, nhưng so với mạng của chính mình, điểm quỷ dị nhỏ nhoi đó, tiểu hài tử hẳn là sẽ không chú ý tới a?
Ánh mắt nam hài tròn vo nhìn thẳng vào y, biểu cảm ngu ngơ mà bình tĩnh, cả người ướt đẫm bộ dạng cực kỳ giống một con cún con. Cũng vẫn là cái loại liều lĩnh kia, trong lòng La Dật bồi thêm một câu.
“Cám ơn ngươi…” Nam hài mở miệng, thanh âm phát ra nhỏ đến cơ hồ không thể nghe thấy.
La Dật nở nụ cười, quả nhiên là hài tử được trao sứ mệnh, dưới loại tình huống này còn có thể bình tĩnh như vậy, y bước ra khỏi mặt nước, nâng nam hài dậy.
Y lau mặt cho nam hài, rốt cục nhận ra hắn là hài tử nhà ai.
“Ngươi là A Huyền của Phương gia?”
“Dạ.” Thanh âm nam hài run nhè nhẹ, làm cho người ta có ấn tượng về một tiểu động vật.
“Về nhà đi, lần sau cẩn thận một chút.”
Hai má nam hài nguyên có chút tái nhợt bỗng hồng nhuận lên, cắn môi dưới, nhẹ nhàng gật gật đầu, cuối cùng hướng về phía y cúi đầu thật sâu, từng bước một cẩn thận rời khỏi bờ hồ.
Thật đúng là giống… bộ dạng cún con luyến tiếc rời khỏi chủ nhân.
Lúc ấy La Dật thuần túy chỉ cảm thấy được đứa bé này thực đáng yêu, mười lăm năm sau, y mới biết được, đó là biểu cảm nhất kiến chung tình.
Năm Diễm Vũ triều Tường Lân, lại có thêm một cố sự giữa người và thần.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Next Prev
▲Top▲