Báo ân kí (Hồ duyến)

| Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Hỡi trời, ta muốn cùng người tương tri trường mệnh chẳng phân ly.
Núi chưa mòn, sông chưa cạn, đông sấm rền, hè mưa tuyết.
Trời đất hợp thế mới tuyệt cùng người
Đây là đam mỹ đứng đầu danh sách của ta đã lâu lắm rồi, cũng là truyện đầu tiên của Hoan Hỉ công tử mà ta xem, chính thức đặt viên gạch đầu tiên cho cái sự mê đắm của ta với văn của Công tử.
Mở đầu truyện thì chẳng có gì đặc biệt. Bạn thụ trong này được miêu tả là vô cùng bình thường, từ mặt mũi cho đến tài năng, gia thế lại nghèo, cha mẹ mất sớm, rất giống với hoàn cảnh của những nhân vật chính trong truyện cổ tích Việt Nam. Nhưng ta lại thích cái không khí làng quê thanh bình yên ả, cái tình hàng xóm láng giềng mà tác giả đã dựng lên, cả đến chi tiết  những người trong trang làm xong công việc rồi thì thường tụ lại dưới bóng đại thụ râm mát để tán chuyện, buôn dưa lê về mọi việc trong trang, đúng chất làng quê, có chút nhớ đến nông thôn Việt Nam. Cảnh vật không được tả nhiều, chỉ điểm nhẹ âm thanh chim hót, tiếng sáo mục đồng và tiếng trẻ học bài mà đã thấy xao xuyến lạ. Bạn công Li Lạc xuất hiện cùng với tiếng sấm, như báo trước một bước ngoặt trong cuộc đời Tô Phàm. Cái con hồ ly này mới đầu ta chẳng thích tí nào. Người đâu mà ngang ngược, bảo là đến báo ân mà đè đầu cưỡi cổ người ta ghê quá, Tô Phàm cũng thật là quá hiền, để cho con hồ li bắt bẻ đủ điều. Nói ngắn gọn thì ban đầu tính cách hai bạn không có gì mới lạ đặc sắc.
Nhưng mà đến đoạn hồ li đòi ăn gà mà chỉ được cái cánh, ủ rũ quay mặt vô tường làm lơ thì ngớ ra, sao mà trẻ con thế không biết, ừ đúng là cái tên công tử lêu lổng hồn nhiên dễ dụ, ham ăn mặt dày đi ăn chực nhà người khác không biết xấu hổ, còn giáo huấn người ta. Cứ tưởng bạn ý còn trong sáng, hóa ra cũng đã động lòng rồi, tình cảm nhẹ nhàng thấm vào tự lúc nào, chỉ biết nghe tin người ta sắp lấy vợ thì trong dạ chua xót, vùng vằng giận dỗi thật là đáng yêu. Thấp thỏm 1 đêm không ngủ, tim đập thình thịch chờ câu trả lời, đúng là tâm tình của người biết yêu lần đầu. Tô Phàm cũng vậy, tình cảm quyến luyến nảy sinh từ lúc nào chẳng rõ, bình thường phải hầu con hồ li này đến mệt, thế mà khi nó đi mất thì buồn bã đến mức ăn ngủ đều chẳng được, gặp lại thì mừng đến tay run rẩy. Li Lạc trở về, căn nhà lại ồn ào hẳn lên, trong lòng 2 người cái cây kia cũng nảy mầm rồi.
Bên nhau càng lâu, tình ý càng nồng càng đậm, chẳng ai nói ra, nhưng những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt dành cho đối phương đều thật là ngọt ngào ấm áp, Tô Phàm buồn bã có người ôm vào lòng an ủi, tan học có người đợi bên ngoài, ngã có người hỏi han, còn Li Lạc mưa sẽ có người mang ô đến đón, đêm lạnh có thể ôm người ta vào ngực, bị giành cánh gà thì được người lén sẻ thịt cho, được người lo lắng dém chăn, dỗ dành. Được người khác để trong lòng, với Tô Phàm Li Lạc vĩnh viễn là người đầu tiên, được người khác đối xử ôn nhu dịu dàng, Tô Phàm với Li Lạc cũng là người thứ nhất. Một Tô Phàm hiền lành thiện lương, một Hồ li Li Lạc tính tình như tiểu hài tử, thích làm nũng, ghen cả với trẻ con, khi theo đuổi người trong lòng hành động cũng rất thằng thắn, không e dè, không giấu giếm, không do dự, hành trình đến với tình yêu của hai bạn đáng yêu vô cùng.
Ta thích cách tác giả mô tả cuộc sống của nhà 2 bạn từ hè sang đông, lại đến xuân, cảm giác giản dị gần gũi như cuộc sống hàng ngày, thật hạnh phúc, chỉ ở bên nhau thôi mà cũng vui sướng, thỏa mãn, bình an đến thế, đông lạnh thì ôm lấy nhau ngồi nói chuyện, đọc sách uống rượu, xuân về thì cùng nhau rộn ràng đón lễ. Chẳng có gì đao to búa lớn, chỉ là những chuyện nhỏ nhặt như tên hồ li giảo hoạt sau khi nghe lỏm chuyện dưới gốc đại hòe liền áp dụng chiến thuật giả bệnh để được Tô Phàm chú ý, bị Tô Phàm phát  hiện giận cho đến phát hoảng phải đứng trong mưa chờ người ta để xin lỗi, lợi dụng người ta uống rượu mà hôn một cái làm Quản Nhi choáng đến ngây người, ngày lễ cùng nhau đi cầu bình an, lại ngầm cầu một lễ bái đường. Dây tình cứ thế mà thắt, chỉ còn chờ hai bạn nói ra thôi.
Sự xuất hiện của Nhan Tử Khanh như một sự xuất hiện của quá khứ, khiến cho trong lòng Tô Phàm có 2 cực đối lập, một bên là cuộc sống trước khi Li Lạc xuất hiện, mình đã từng mong muốn lên kinh ứng thí, giành Trạng nguyên, giống như mơ ước của tất cả những kẻ đọc sách thánh hiền, một bên là cuộc sống hiện tại, bình bình đạm đạm nhưng thanh nhàn và vui vẻ. Tô Phàm đã chọn cái thứ hai, chọn Li Lạc, chọn một tên tùy tiện, lười biếng, kén ăn, lông bông, nói chuyện cay nghiệt, lúc nào cũng sai bảo người khác thành quen, nhưng quan tâm đến mình, cho mình cái ấm áp, hạnh phúc. Đáng thương cho tấm chân tình của Nhan Tử Khanh, bao năm tương tư chờ đợi, cuối cùng lại lỡ qua nhau.
Bạn Li Lạc hồ li vẫn cứ là hồ li, thích ăn gà và rất gian, cứ từ từ mà lấn dần, được một tấc lấn một thước động chạm người ta, nắm tay, rồi đến ngủ cùng, ôm quấn lấy, mỗi ngày đều phải hôn một cái mới tha cho người ta, cuối cùng chuốc rượu mà ăn người ta sạch sẽ.
“Tại sao… Tại sao lại là ta?”
“Bởi vì ngươi là Tô Phàm a… Thử ngốc tử, bổn đại gia… Ta, ta chỉ vì ngươi là Tô Phàm…”
Chỉ vì là ngươi thôi.
Thế nhưng rốt cục đây vẫn là một chuyện tình liêu trai. Đã là liêu trai thì không thể qua cái vòng luân hồi sinh lão bệnh tử. “Chuyện có thể vĩnh viễn sánh cùng thiên địa hay không, không ai biết được”. Tham luyến hơi ấm bên nhau, lại càng lo sợ cái ngày hơi ấm ấy mất đi. Cùng một linh hồn, nhưng sang kiếp khác, đâu còn có thể là cùng một con người. Kí ức một bên đã mất, chỉ còn một bên còn giữ, dù cho có lại về bên nhau vẫn có cảm giác bi ai khó nén. Con hồ li nghịch ngợm hay gây chuyện, hài hước đi nuôi gà dường như chợt lớn lên trong nỗi sợ. Si tình, chung thủy, đó là điều ta trân trọng nhất ở Li Lạc, chịu chấp nhận vượt qua kiếp này đến kiếp khác để đi tìm người trong lòng, dễ có mấy ai.
Cuối cùng Tô Phàm cũng có linh đan để mà trường sinh bất lão, không chuyển thế. “Ta chỉ là muốn luôn được cùng với ngươi, luôn luôn cùng với ngươi, ngươi hiểu không?”,Theo ta cùng đợi cho đến khi vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, chúng ta cùng nhau xem xem có thể hay không.” Biết đó là một kết thúc đẹp, tuy vậy ta vẫn tiếc cho cuộc sống của Tô Phàm và Li Lạc tại Kháo Sơn Trang bình dị mà ấm tình người này. Nếu là trường sinh, 2 người không thể cứ sống mãi ở đây. Biết là sau này cả nhà 2 bạn sẽ về lại Hồ tộc, nhưng cuộc sống chốn thôn quê này sao mà đẹp thế, những đứa trẻ ngây thơ đọc sách, bà con xóm giềng thân mật quan tâm, dưới gốc đại hòe mọi người góp chuyện, khói lam chiều thúc giục bước chân người. Cuộc sống nhân gian đạm bạc mà không phải không hạnh phúc, chỉ ở bên nhau cũng đủ làm cho người ta ghen tị.
Có người nói Hoàn khố hay hơn Báo ân kí, cốt truyện trải rộng hơn, bao quát hơn. Bản thân ta lại thấy Báo ân kí hay hơn nhiều, vừa sâu sắc vừa tinh tế. Giọng văn bình lặng nhưng day dứt và có âm hưởng. Mọi khi ta đọc truyện thì rất là nhanh vội, kiểu chỉ chú trọng tình tiết, riêng Báo ân kí thì phải nhấm nháp từng chút một, cảm giác như từng câu chữ từng hình ảnh cũng có hồn có ý. Có thể là vì ta đã chán mô típ anh đa tình em lãnh tình, vờn nhau trong lừa dối và thương tổn không xóa được, tình cảm, suy cho cùng chỉ là thích hay không thích, không thể cưỡng cầu, cứ hồn nhiên mà thể hiện như Li Lạc và Tô Phàm chẳng phải là hay hơn sao.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Next Prev
▲Top▲