Ngọa tháp chi trắc chương 1-2

| Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Chương 1-2


Mặt trời sớm đã lên cao, dương quang kim sắc chiếu rọi Hoàng thành, khiến cho gạch điệp tường vân rạng lên một vầng vàng rực mà mông lung, xa xa nhìn lại, vẻ nguy nga tráng lệ nói không nên lời.
Ở sâu trong Triêu Dương điện, tẩm cung hoàng đế, khu vực trung tâm nhất của cửu khúc cung thất.

Khắp nơi chi chít nội thần, trải rộng dưới ánh mặt trời chung quanh điện phía sau cung thất, chặn đại bộ phận ánh sáng.
Nơi ở của người tôn quý nhất dưới gầm trời này, trái lại thành nơi tối tăm không được ánh mặt trời quyến luyến nhất.
Sáng sớm tôi tớ rón ra rón rén bận rộn dưới ánh đèn sáng trưng trong Triêu Dương điện, tận lực tránh phát ra âm thanh quá lớn.
Giờ phút này, hoàng đế trẻ tuổi vốn nên tan triều trở về, ngồi ở ngự thư phong phê duyệt tấu chương, thế nhưng y lại vẫn ngủ say trên giường.
Áo ngủ bằng gấm thêu kim tuyến chặt chẽ đặt dưới chiếc cẳm tuyết trắng, dường như e sợ cảnh xuân lộ ra ngoài sẽ phát sinh tai họa, ngay cả hai tay khóa lại trong chăn cũng đều gắt gao ôm lấy mặt chăn, nhìn thấy thế nam nhân cao lớn vừa mới  khoác lên chiến bào cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Hắn tối hôm qua, ước chừng là hơi quá độ rồi.
Chiến sự xảy ra, hắn nửa năm chưa từng quay về kinh, mục đích lần trở về này, không phải yêu cầu binh lính, cũng không phải yêu cầu quân lương, mà là vì thỉnh hòa.
Đáng tiếc vừa nhìn thấy trên long tọa hoàng đế hờ hững quẳng tới ánh mắt trách cứ, dục vọng liền trào dâng mãnh liệt ,hắn chỉ muốn đem nam nhân cao cao tại thượng này gắt gao áp dưới thân thể, vuốt ve mọi chỗ trên thân người đó, rồi mới hung hăng tiến vào, hoàng đế cao quý bởi vì kích tình mãnh liệt mà thanh âm thoáng khàn khàn cầu xin tha thứ, chính là giọng nói động nhân lại càng kích khởi dục  vọng mạnh mẽ trong đêm.
Có lẽ vì nghĩ đến quá nhiều, cho nên hạ triều, hắn chạy khắp nơi tìm hoàng đế, vào đến cả Triêu Dương điện cũng không tìm được, căm tức trong lòng có thể suy nghĩ là biết.
Cuối cùng cũng tìm được người muốn tìm, là ở ngự thư phòng, hoàng đế đang cầm lấy bút son, nghiêm túc phê chữa tấu chương, thỉnh thoảng cau chặt mày, tỏ rõ chính sự rườm rà.
Hoàng đế là một người thông minh, cũng hiểu được tri nhân thiện nhậm (biết người khéo dùng).
Nhưng mặc dù vậy, cả buổi chiều bận rộn, trên bàn tấu chương vẫn chồng chất như núi.
Xoa nhẹ ấn đường có chút đau đớn, hoàng đế do dự có nên đi nghỉ ngơi một chút hay không, lại cảm thấy long ỷ ở ngự thư phòng quá mức cứng rắn, sau khi nghỉ ngơi, chỉ sợ mỏi mệt chỉ có tăng chứ không giảm.
Cũng không thể quay về tẩm cung nghỉ ngơi, người kia hạ triều, chỉ sợ sẽ trực tiếp tới tẩm cung tìm y.
Nghĩ đến ánh mắt trắng trợn hận không thể nuốt y vào bụng của tên gia khỏa đó trên triều, trong lòng hoàng đế tràn ngập phẫn nộ.
Mỗi lần hắn quay về, hạ chiếu miễn vào triều ba ngày cơ hồ đã thành lệ.
Nhưng mà làm việc gì, ít nhất cũng phải chờ đến tối.
Lãng lãng càn khôn, dưới thanh thiên bạch nhật, còn ra thể thống gì.
Hoàng đế âm thầm nắm tay, quyết định không đếm xỉa gì đến người có can đảm vụng trộm xông vào nội cung, tìm kiếm nửa ngày ở Triêu Dương điện không được, cuối cùng phải chờ ở ngoài cửa ngự thư phòng – Trấn quốc đại tướng quân Trữ Bất Tịch.
Dễ tìm biết bao nhiêu, hoàng đế trẻ tuổi khinh thường liếc miết miệng, nếu sớm muộn gì cũng chạy không thoát, quân vô hí ngôn, trong mười năm, thời điểm trẫm lén trốn đi nào có quên hứa hẹn.
Nhiều nhất chính là đợi ở ngự thư phòng, liên tục bảy ngày một lượng lớn tấu chương cần duyệt thôi.
Đương nhiên sau khi mệt nhọc quá độ, cảm nhiễm phong hàn, đó cũng là quốc sự phiền hà,có chút bất đắc dĩ, cũng không phải bị người nào đó đột nhiên hưng trí, liên tiếp vài đêm kịch liệt đòi hỏi khiến y sợ tới mức trở thành lính đào ngũ.
Hộ bộ đưa tới thống kê mới nhất, cùng Bắc Di liên tục nhiều năm chiến sự, số tráng niên nam tử trong nước giảm xuống cực nhanh, cứ thế mãi, sức lao động chủ yếu cũng liên tục giảm, tất nhiên khiến cho ruộng đồng hoang vu, thực lực quốc gia giảm sút.
Trữ Bất Tịch khư khư cố chấp quay về, thỉnh cầu triều đình ngừng chiến, cũng có đạo lý của hắn.
Chính là còn kém một bước, chỉ cần thêm một chút thời gian, là có thể định cả Bắc phương, hoàn toàn tiêu diệt đám Bắc Di súc sinh mất nhân tính kia.
Nhưng là quốc lực sẽ không vực dậy nổi.
Cũng không nghi ngờ gì, Trữ Bất Tịch thực lực tiêu hao quá nhiều, chiến lực yếu đi, liền ép không được Tiết gia, đám phiên vương cũng dễ dàng rục rịch.
Một chút sa chân sẽ trở lại tình hình mười năm trước, y mười năm nay tiêu phí tâm lực, liền hoàn toàn uổng phí.
Chết tiệt!
Hoàng đế không cam lòng một chưởng đánh vào án thai gỗ lê trên đài, án thai trầm nặng mà đặc ruột hơi hơi chấn động, lưu lại một chưởng ấn rõ ràng.
Cười khổ nhìn lòng bàn tay mình, vẫn là rất không nhẫn nhịn, vết sâu này rõ ràng là án thai, muốn lừa gạt Trữ đại tướng quân đang đứng ở cửa coi trộm, chỉ sợ là người ngốc nói mê.
Biết thì biết đi!
Hoàng đế từ trước đến nay cá tính ký lai chi tắc an chi, người kia cho dù đã biết cha y tuyệt thế võ công, nhiều nhất chỉ cao hứng một chút y thể lực tốt lắm, có thể ở trên giường lăn qua lăn lại nhiều lần.
Có gì to tát đâu!
Hoàng đế làm như không có việc gì tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Chính là tay cầm bút dẫn theo một tia thái độ không đổi khiến cho người khác phát hiện ra ý run rẩy, phê bình chú giải trên tấu chương cũng không còn khí chất trầm ổn, thoáng vẻ long phi phượng vũ như trước nữa.
Một lượng lớn tấu chương hoàn tất trong tay cũng không ngẩng đầu lên, bốn phía thủy chung hoàn toàn yên tĩnh.
Trữ Bất Tịch từ lúc nào biến thành người chịu được tức giận như thế?
Nếu Trữ đại tướng quân là người trầm ổn như vậy, chỉ sợ mười năm trước cũng không dẫn đầu tạo phản, còn một đường đánh tới kinh thành.
Hoàng đế buồn bực buông bút son, âm thầm suy đoán, chẳng lẽ hắn sớm đã biết việc mình thân mang võ công?
Đây cũng không phải là chuyện tốt.
Từ mười năm nay bọn họ tuy rằng hai bên cùng ủng hộ nhau, nhưng vẫn phòng bị lẫn nhau.
Làm hoàng đế, bên long sàng, có người ngang nhiên ngủ say, nhớ tới liền nghiến răng nghiến lợi.
Từ trước đến nay vẫn được xưng là cao thủ đệ nhất thiên hạ Trữ đại tướng quân, nếu biết người bên gối là tuyệt thế cao thủ, há còn có thể ngủ được nữa?
Không tìm y luận bàn cả đêm mới là lạ?

Đương nhiên hiện tại cũng là cả đêm luận bàn, nhưng là phương thức luận bàn cực kì không bình thường!
Lấy trình độ võ si của Trữ Bất Tịch, giờ phút này lại giữ im lặng, nhất định sự tình có điểm kỳ quặc.
Hoàng đế cơ hồ là cẩn thận, phi thường cẩn thận quay đầu lại, muốn nhìn sắc mặt Trữ đại tướng quân, dò xét một chút ý tứ.
“Cách cách” một tiếng, bất tri bất giác bút son trong tay đã gãy thành hai đoạn.
Chỉ thấy ngoài cửa ngự thư phòng không một bóng người.
Chậm rãi thở dài ra một hơi, hoàng đế vì sự kinh hãi của mình mà cảm thấy hổ thẹn.
“Bệ hạ, thỉnh uống trà.” Thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước ngự thư phòng, một chung trà xanh nhẹ nhàng bay đến trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế cũng nhẹ nhàng tiếp được, chén trà chưa đậy nắp không có sánh ra môt giọt nước.
“Trữ Bất Tịch đã trở lại, thu liễm đi.” Hoàng đế thấp giọng mắng.
Thiếu niên đảo cặp mắt trắng dã: “Ngày đã về tây, đại tướng quân lúc này sao còn có thể canh giữ trước ngự thư phòng?”
Vào đông đêm dài ngày ngắn, hoàng đế tiếc nuối phát hiện ban ngày tốt đẹp thuần khiết đã qua.
“Bệ hạ nên đi tẩm cung dùng bữa.” Thiếu niên cười trộm nhấn mạnh hai chữ “tẩm cung”.
“Đạn Kiếm!” Hoàng đế lạnh lùng nhìn thiếu niên trường thân ngọc lập.
“Dạ.” Thiếu niên đứng trước, mắt nhìn mũi, lỗ mũi hướng về tim.
Rốt cuộc không dám thật sự chọc giận vua của một nước.
Hoàng đế khoanh tay mà đi, quanh quẩn một vòng thật lớn ở ngự hoa viên, mới trở lại tẩm cung.
“Tránh được mùng một, cũng tránh không khỏi mười lăm.”
Đi theo sau, thiếu niên xinh đẹp đói bụng đến lưng dán vào ngực, Đạn Kiếm yên lặng thì thầm trong lòng.
Như nghe được Đạn Kiếm oán thầm, hoàng đế đi nhanh đến trước tẩm cung, nhìn phía trước, chần chờ dừng bước, cảm khái một phen, “sang năm hoa đào ngự hoa viên chắc chắn sẽ nở rộ sum suê!”
Xem như vì chính mình lề mà lề mề tìm một cái cớ hoàn mỹ.
Hoàng đế ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh đón Trữ  Bất Tịch đang hướng ra ngoài điện.
“Đại tướng quân tới vừa lúc, liên tục chiến sự nhiều năm, ngân khố quốc gia không có thừa tiền để ăn mừng, cùng với trẫm ăn một bữa cơm đi!”
Phương thức chào hỏi của bệ hạ thật sự là vạn năm không đổi a!
Đạn Kiếm bên cạnh nhìn trời, chú ý  tới ánh mắt bất thiện của đại tướng quân đang bắn về phía hắn, lập tức phi thường thức thời hành lễ, “Vi thần cáo lui.”
“Đợi…” Lời giữ lại của hoàng đế còn chưa thốt ra, thiếu niên đã sớm nhanh như chớp biến mất ở phía xa.
Chạy coi như xong, hoàng đế… không chút nào lưu luyến thu hồi ánh mắt, giữ vững tinh thần, ứng phó đại địch.
“Hảo thân pháp.” Trữ Bất Tịch ở bên lưu luyến nhìn hướng thiếu niên biến mất, “Bên cạnh bệ hạ có người thân thủ tốt như vậy, vi thần lại không biết, thật sự hổ thẹn.”
Hoàng đế ngoài cười nhưng trong không cười: “Khinh công chỉ là chút tài mọn, không thể so với đại tướng quân chinh chiến sa trường, chiến công hiển hách.”
Móng vuốt sói theo thói quen ôm lấy thắt lưng vuốt ve.
“Trước đi ăn cơm đã!”
Khi Trữ Bất Tịch không hờn giận lần thứ hai chuẩn bị đưa tay tới, hoàng đế kiên quyết cầm lấy cánh tay cường tráng của đối phương, “Ăn cơm trọng yếu, tướng quân chinh chiến sa trường, quân lương là thứ thô, hiếm có lúc trở về, tự nhiên phải hảo hảo ăn mừng.”
Nói xong, không tự giác sử xuất nội lực, cầm tay kéo Trữ Bất Tịch về phía bàn ăn.
Trữ đại tướng quân bất ngờ không kịp phòng bị, cơ hồ lảo đảo một cái, ổn định thân hình, âm thầm nghĩ, hạ triều không thấy hoàng đế ra khỏi ngự thư phòng.
Vì trốn hắn mà ngồi ở ngự thư phòng xem một lượng lớn tấu chương của mọi người đến bây giờ, hoàng đế xem ra đói bụng không ít.
Quan tâm hiếm thấy hỏi han: “Sao không cho người đem đồ lót dạ đến ngự thư phòng?”
Đưa lót dạ, có thể gọi ai?
Bắc có man di, nam có mọi rợ, Tiết gia ở tây, trong triều phe phái phiên vương san sát, hoàng đế bất đắc dĩ nói, “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Y phê chữa tấu chương luôn luôn chuyên tâm, khó đảm bảo người bưng trà rót nước hầu hạ không phải trinh thám của người khác.
“Nói đến việc hưu binh…” Hoàng đế tâm sự nặng nề mở miệng.
“Chúng ta đã ước hẹn, hạ triều không nói chuyện chính sự.” Đại tướng quân thong dong tự tại uống rượu dùng bữa, rất là giống nhận định “Nhất tướng công thành vạn cốt khô” “Làm tướng soái thông thường, không thể đem tiêu hao ba nghìn đặt ở trước mắt.”
Nhưng hoàng đế biết không phải như vậy, người nam nhân trước mắt này so với tất cả mọi người trong vương triều càng thêm yêu quý binh lính.
Hắn là người trân quý mạng người nhất y từng gặp qua.
Cơ hồ có thể nói là ngu xuẩn trân tiếc.
Ngự thiện ăn lâu đến xuất hồ ý liêu, hoàng đế quy kết do y một ngày chưa từng dùng bữa, vả lại còn nguyên nhân cần hảo hảo lung lạc Trữ đại tướng quân.
Trữ Bất Tịch mỉm cười nhìn đế vương tôn quý từ từ nhai nuốt, dường như phảng phất thấy như vậy còn chưa đủ để kéo dài thời gian, hoàng đế đến lúc ăn không vô nữa, bắt đầu liên tiếp gắp rau cho đại tướng quân.
Hoàng đế tự mình gắp rau, đây là đại ân người bình thường chưa từng dám nghĩ đến, chẳng những vô lễ, hơn nữa còn có tội.
Nhưng mấy năm qua hoàng đế dựa vào hắn rất nhiều, đừng nói là tiểu tiết nhỏ nhặt này, việc đại sự, hoàng đế đều để cho hắn không chỉ ba phần, cho nên Trữ Bất Tịch ăn được tương đối thanh thản.
Võ tướng quanh năm tác chiến, thể lực tiêu hao lớn, sức ăn tự nhiên so với đế vương chốn thâm cung không giống nhau.
Mấy ngày trước, còn trên đường hành quân màn trời chiếu đất, cùng binh lính bình thường cắn bánh ngô uống nước lạnh.
Mà khắc này, cùng người tôn quý tột bậc ăn cơm, đối mặt chính là kim trứ, ngọc bát chứa đựng món ăn quý lạ.
Khác biệt to lớn, thật sự là chuyện thường nhân lần đầu nghe thấy.
Trữ đại tướng quân nắm binh quyền, quyền thế ngập trời, ngay cả ngự trù đều tự nhận không dám đắc tội, sáng sớm đã thám thính được đại tướng quân sắp quay về, chạng vạng ngay tại trong thực đơn ngự thiện đã bổ sung thêm món ăn hắn yêu thích.
Đã lâu không được ăn ngon, Trữ Bất Tịch ngón trỏ đại động, gió cuốn mây tan, tràn đầy một bàn ngự thiện đã vơi đi bảy tám phần, hắn còn chưa thỏa nguyện.
Hoàng đế gắp rau tới.
Ngữ khí cũng bắt đầu cao hứng phấn chấn dụ dỗ: “Nhất định đã lâu không ăn ngon, ăn nhiều một chút, Cung bạo gà xé phay này là do ngự trù đặc chế, biết ngươi thích ăn, chắc là đặc biệt chế ra.”
Đến vô lực: “Có đủ không, có muốn ta gọi nội thị đi ra lệnh cho ngự thiện phòng tăng thêm vài món không?”
Đáy lòng đem Trữ Bất Tịch ra mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Đường đường là hoàng đế, suốt ba canh giờ gắp đồ ăn cho hắn!
Heo cũng không ăn khỏe như vậy!
Hoàng đế một bên gắp rau, một bên vui mừng, cũng may Đạn Kiếm chuồn mất, bằng không thêm một tên thiếu niên dậy thì, một bàn đồ ăn tuyệt đối không đủ cho hai người bọn họ.
Đến lúc đó lại sẽ có tranh giành.
Đánh nhau thì Đạn Kiếm cần che dấu thân thủ, Trữ Bất Tịch kiêng dè đối phương tuổi nhỏ, song phương không xuất toàn lực, lẽ ra chẳng phải là đại sự gì cho cam.
Nhưng tốt xấu gì đây cũng là Triêu Dương điện, hai nam nhân mấy phen dùng cơm trước mặt y, lại cãi lộn không ngớt giống như  lưu manh phố chợ bình thường, thật sự khiến cho y cảm thấy mình làm hoàng đế chẳng có chút tôn nghiêm.
Có lẽ lúc trước tinh giảm ngự thiện là sai lầm rồi.
Hoàng đế cầm đũa, sâu sắc kiểm điểm.
Nửa ngày, đối diện với Trữ Bất Tịch cuối cùng đã xong xuôi, hoàng đế xoa nhẹ cổ tay mỏi nhừ, đứng dậy rời tiệc, hướng về phía bể tắm mà đi.
Được nửa đường, thân ảnh cao lớn anh tuấn liền bước nhanh đuổi theo, cánh tay thon dài mạnh mẽ ôm lấy thân, nhiệt khí ám muội phun bên tai, nói nhỏ: “Cùng tắm?”
“Ngươi không phải đã tắm rồi sao?” Bên cạnh rõ ràng truyền đến mùi hương thơm ngát, hoàng đế dùng sức thoát ra khỏi cánh tay như xúc tu khiến hắn rùng mình, phẫn nộ nói: “Một ngày cũng chờ được, một khắc này thấm tháp gì?”
Nam tử cao lớn phía sau đồng ý gật đầu: “Có đạo lý, một chốc này không cần chờ lâu.”
Nói xong, như y mong muốn, thực hợp tác buông tay, xoay người trở về.
Y biết, gia khỏa này không phải người dễ nói chuyện như thế!
Hoàng đế hồ nghi quay đầu đánh giá bóng lưng Trữ Bất Tịch.
Nhưng quả thật, Trữ đại tướng quân không quay đầu đi về hướng ngược lại.
Chỉ bất quá vừa đi vừa nói thầm: “Chờ một lần cũng không sao, tí nữa làm ba lần là được rồi.”

Hoàng đế bị lưu lại khí thế bỗng nhiên tiêu thất, đi cũng không được, không đi cũng không xong, sắc mặt bắt đầu trở nên rất khó coi.
Do dự nửa ngày, mắt thấy thân ảnh Trữ đại tướng quân sắp biến mất ở góc rẽ của hành lang gấp khúc, nghĩ đến tình cảnh bi thảm ngày mai không dậy được khỏi giường, thanh âm không cam lòng của hoàng đế truyền đến, “Vẫn là cùng nhau tắm đi!”
Xa xa, thanh âm cười trộm rõ rệt của Trữ Bất Tịch truyền đến, “Nhưng vi thần đã tắm rồi.”
Tên gia khỏa này đã được tiện nghi còn khoe mẽ!
Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xanh mét, “Trẫm lệnh cho ngươi theo trẫm tắm rửa.”
Ngữ khí của mình nghe như hôn quân cưỡng bách dân nữ.
Hoàng đế u buồn nhớ tới buổi chiều ý kiến phúc đáp hơn phân nửa là “thân hiền thần, xa gian nịnh” ám chỉ quan hệ vua tôi không bình thường của bọn họ phải nhanh chóng đình chỉ.
Đây là chuyện y có thể định đoạt sao?
Nhìn tình huống trước mắt, mấy lão cổ hủ nếu đi qua, nghe được ý chỉ này của y, cũng sẽ không đem tội mỵ quân chụp lên người Trữ Bất Tịch, mà chỉ ở đáy lòng đem cái mũ hôn quân khấu trừ lên đầu y.
Hoàng đế càng nghĩ càng không cam lòng, tức giận nhấc chân bước đi, căn bản không muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười điên cuồng tiểu nhân đắc chí của Trữ Bất Tịch.
Đi chưa tới vài bước, hơi thở ấm áp đã tiến đến, Trữ đại tướng quân chặn ngang ôm lấy hoàng đế, mỉm cười nói, “Vi thần tuân chỉ.”
Không kịp đỏ mặt, hoàng đế đã bị tiếng tuân chỉ này khơi lên buồn bực lần thứ hai, ngày thường nơi nơi chốn chốn làm trái ý y, sau đó, lại mang thánh chỉ đến trêu đùa y.
“Ngươi có thể không cần tuân chỉ,” Hoàng đế lạnh lùng mở miệng, “Số lần ngươi chống lệnh còn thiếu sao?”
“Bệ hạ sao lại nói lời ấy? Vi thần luôn luôn trung thành và tận tâm với quốc gia, bệ hạ chẳng lẽ lại không biết điều này?” Trữ Bất Tịch trả lời nhàn nhã như thường.
Mặc dù là lời nói thật, hoàng đế nghe xong lại thấy bực mình.
Cũng bởi vì biết rõ người này có bao nhiêu trung thành với quốc gia.
Con ngươi gần ngay trước mắt, ý cười dào dạt, ánh mắt ôn nhu như nước, không ai biết, nếu có ai gây trở ngại cho hắn, người nam nhân này có thể tàn nhẫn đến mức nào.
Đúng vậy, Trữ Bất Tịch có thân thiết mới khăng khăng tín nhiệm.
Hắn gần như ngoan cố căm thù hoàng thất, thống hận quyền quý, trong mắt hắn, hoàng đế cũng thế, quan lớn cũng thế, chẳng qua chỉ là sâu mọt quốc gia, là đỉa hút máu trên người dân chúng bần cùng khốn khổ, là một đám hắn muốn khẩn cấp tiêu diệt nhưng không cách nào thực hiện được.
Người nam nhân này xuất thân từ trong dân gian, lỗ mãng quen thói, trong triều đình, căn bản là khinh thường quan to quý tộc trong mắt bách tính là cao đến không thể chạm tới.
Hắn thẳng thắn vạch trần bọn họ dối trá tham lam, dùng từ bén nhọn cùng ngữ khí cười nhạo khiến cho rất nhiều người hiển quý bị bẽ mặt.
Nếu không phải trong tay nắm binh quyền, hoàng đế không chút nghi ngờ, người không lên triều, Trữ đại tướng quân sẽ bị nước bọt của tập thể quần thần dìm cho chết đuối.
Dù cho hắn là đệ nhất cao thủ vương triều, cũng không thoát được vận mệnh chết không toàn thây.
Vào triều Trữ Bất Tịch sẽ cùng mọi người cung kính chắp tay hạ bái.
Lúc đó, ngẩng cao trán cúi đầu, thân hình cao lớn phủ phục trên mặt đất, đây là tư thế phục tùng hèn mọn.
Hoàng đế lại không có chút nào vì vậy mà đắc ý.
Nhìn ánh mắt kiên định trực tiếp của người nam nhân này, y biết, hắn đã lạy quốc gia, không phải hoàng đế.
Chẳng qua ngồi trên long toại, hoàng đế là đại biểu quốc gia trên danh nghĩa mà thôi.
Tựa như chân thân của tượng phật ở tự miếu, biết rõ thần phật cao cao tại thượng, trước mắt chẳng qua là một đống đất đá trổ sơn thần tượng, các tín đồ dáng vóc tiều tụy vẫn hạ bái, vì thần tượng đó đại biểu cho thần phật tồn tại.
Hoàng đế, trong mắt người nam nhân này, bất quá cũng chỉ tồn tại giống như tượng đất mà thôi.
Chân mệnh thiên tử, phụng thiên thừa vận cái gì, trong mắt Trữ đại tướng quân, toàn bộ đều là cẩu thỉ.
Hoàng đế còn trẻ nhiều năm chịu giáo dục của hoàng gia, tự cao tôn quý, còn có thể không phục biện luận, “Trẫm vâng mệnh trời, thân phận bất đồng, không thể nói là giống thường nhân.”
“Có gì bất đồng? Ngươi vâng mệnh trời vậy ngươi bị người chém một đao sẽ không đổ máu? Không ăn không uống cũng không chết đói?”
Khi đó còn niên thiếu, hai người cả ngày tranh luận, phi thường không ăn ý, Trữ Bất Tịch tính nhẫn nại không bằng hiện tại, nói chuyện không chút khách khí, “Chân mệnh thiên tử thì giỏi lắm sao? Còn không phải bị ta áp dưới thân? Ngươi vâng mệnh trời sao? Sao lúc ngươi kêu khóc cầu xin tha thứ không chạy tới cứu ngươi?”
Đêm đó, đại tướng quân liền tự thể nghiệm chứng minh hoàng đế tôn quý và thường nhân không có chút nào khác nhau.
Giống nhau không chịu nổi dục vọng dày vò, giống nhau mệt mỏi sẽ ngất đi, giống nhau đau tới cực điểm sẽ khóc.
Hoàng đế cảm thấy khuất nhục, bởi vì ở thời kì thiếu niên, điều cực nhỏ này đã mài mòn toàn bộ nhuệ khí của y.
Qua thời gian dài, ngày qua ngày triều chính rung chuyển cùng Trữ Bất Tịch bén nhọn cười nhạo, y dần dần học được cách che dấu cảm xúc thật sự.
Ở chung lâu, dần dần hiểu biết cá tính nhau, cho nên sau khi ôn hòa vài năm thành thói quen, quan hệ dần ấm lên, đối với vua tôi trước mắt tuy rằng không giống như trong truyền văn, ít nhất cũng miễn cưỡng được xưng tụng tương kính như tân.
Nhưng gần đến mức đó, bóng ma bị cười nhạo đã khắc sâu quá mức, hoàng đế không thể chân chính đem đại tướng quân đặt ở trong lòng.
Dù vậy ở đáy lòng y không phải không thừa nhận, những năm gần đây nếu không có Trữ Bất Tịch, ngôi vị hoàng đế này đã sớm rơi vào tay người khác, kết cục ước chừng cũng không tốt hơn tí nào.
Trong bồn tắm nhiệt khí bốc hơi dày đặc.
Hoàng đế hai mắt mê ly, chìm nghỉm trong chuyện cũ, luôn có vẻ không tập trung.
Trữ Bất Tịch đương nhiên cũng không phải người dễ đối phó, hắn tự cảm thấy còn chưa đến nỗi để bụng chuyện hoàng đế không có lúc nào muốn biết tâm tư của đối phương.
Xa nhau hơn một năm, hắn càng có chuyện muốn làm.
Hoàng đế mơ mơ màng màng ở trong lòng Trữ đại tướng quân để cho hắn ôm chặt tắm rửa, áp dưới thân nóng bỏng hôn môi.
Vận động kịch liệt khiến cho không chỉ long sàng, phảng phất cả tẩm cung đều đang lay động, các cung nữ ngoài cửa thẹn thùng nhao nhao tránh đi.
Thân là hoàng đế lại từ đầu đến cuối đều thất thần.
Thẳng đến lúc thật sự vượt qua cực hạn có thể chịu đựng, hoàng đế mới gian nan kháng nghị trong lúc thở dốc, “Ngươi gạt ta, đây sao gọi là chỉ làm đến canh ba?”
Trữ Bất Tịch ngừng một chút, tiếng cười chấn động lồng ngực, khiến cho hoàng đế của hắn mẫn cảm run rẩy, “Thần có nói tối nay phải làm đến lúc nào sao?”
Hoàng đế bị người quản chế, cáu giận không nói nên lời, không thể không bị bắt cùng đại tướng quân đã cấm dục một năm cả đêm quay cuồng ở trên giường.
Đến lúc lơ mơ không nhịn được phải ngủ, y mới cảm thấy trong lòng phiếm qua nghi hoặc, cái tên gia khỏa này, sẽ không phải là trả thù mình lúc lâm triều quả quyết cự tuyệt đề nghị đình chiến của hắn đấy chứ?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Next Prev
▲Top▲